ĐỪNG VÔ TÂM NỮA CON ƠI
Thơ: Bách Tùng Vũ
Mẹ cha nay đã già rồi
Không còn khỏe mạnh như hồi ba mươi…
Trải bao năm tháпg đời ɴgườι
Thăng trầm có đủ, khóc, cười có dư…
Tuổi già chịu cảnh con hư
Ầu ơ… con ngủ trong nôi
Có con mà cũng kể như mất rồi…
Thay nhau cha mẹ đứng ngồi mà trông
Bát cơm ăn vội mau xong
Sợ con thức giấc, con không chịu nằm…
Đồng sâu, ruộng cạn cha đầm
Mẹ thời vất vả, quanh năm cấy cày…
Nhà nghèo cha phải đi vay
Chạy từng hạt gạo những ngày… bão giông…
Đã nghèo thêm nỗi con đông…
Làm lụng sớm tối vẫn không no lòng…
Mẹ thì sinh đẻ, bế bồng.
Bây giờ con đã cao, to…
Nuôi con ăn học chỉ mong
Nuôi con thiếu sữa, ốm tong gầy gò…
Con hư con hỏng…làm cho đau lòng…
Thuộc câu lễ giáo con không hỗn hào
Nay chưa chức trọng quyền cao
Quên chữ hiếu đạo hôm nào đã rắn…
Một câu con cãi cho bằng
Hai câu con lại vùng vằng bỏ đi
Thời nay tân tiến những gì
Chê cha mẹ dốt… con thì…nói ra…
Ở ngoài con trọng ɴgườι ta
Về nhà gắt gỏng mẹ cha nhiều lời…
Ước gì ông không phải cho tôi
Có thời gian để đi chơi
Mà cuộc điện thoại con thời không nghe
Con vui với bạn với bè
Mấy khi rảnh rỗi nhớ về mẹ cha…
Con ơi cha mẹ đã già
Đừng vô tâm nữa…con à… con ơi…!